Vô lý! Ông chính là người theo đạo vậy. Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền. Trước đây mấy năm, tôi có đến thăm trường học do ông Lawrence Jones sáng lập, trường Hương Thôn Piney Woods - để diễn thuyết trước học sinh.
Tôi tận hưởng những thứ ở đời bao giờ hết. Tôi tin chắc rằng không bao giờ tôi nghĩ ra được cách cải tạo đó nếu tôi cứ rối rắm như trước. Trong hai năm, mỗi năm tôi làm 5.
Ấy là ông Galen Litchfield, một trong những nhà doanh nghiệp thành công nhất ở miền Tây Mỹ. Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ. Quá khứ đã chết, đừng cho nó sống lại nữa.
Có thiệt tôn giáo mang lại cho ta sự bình tĩnh và can đảm không? Tôi xin nhường giáo sư William James đáp: "Mặt biển động sóng như đáy biển vẫn im lặng. Song sau khi khám nghiệm kỹ lưỡng thì té ra các bộ phận trong thân thể họ đều vẫn hoàn toàn về phương diện thể chất. Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi.
Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi. Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm. Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó.
Trớ trêu hơn nữa là bản thông kê này lại rất dài. Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu. Trớ trêu hơn nữa là bản thông kê này lại rất dài.
Con nít thì nói: "Ước gì tôi lớn thêm được vài tuổi nữa". Bà nói về các cô em, các ông anh của bạn, có cả chục người, phải không bạn?). Nếu chúng ta mệt lắm, vừa đi chúng ta vừa ngủ được.
Tiếng Anh của tôi hồi đó còn non lắm - thực sự thì chỉ kể như mới học được sáu tháng - nên nhiều chỗ tôi phải dựa vào bản dịch tiến Pháp. Chỉ vô ý một chút là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên. Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý.
Tôi dạy dỗ con tôi, luôn luôn chỉ vẽ cho chúng kinh nghiệm mà tôi đã đắng cay học được: "Dù sao cũng mặc, các con cứ sống theo ý các con". vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm. Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước.
Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà. Tôi có mua được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng nhỏ mới mọc, hãnh diện với cái tên "Serpentville, Froride" và gởi nó để biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc. Vậy đóng kỹ những bức vách trước và sau đi, và luyện lấy tập quán "Đắc nhất nhật quá nhật nhất".