Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Tôi đi bộ cũng được. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Lúc đó, tôi trống rỗng. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Gió se sẽ mang vị mặn. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Dẫu không phải không có lúc buồn.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Không hút là không hút. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Hoặc có nhưng không nhiều. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Bác hỏi: Sao con không đi học.