Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Có ai mất xe lại thế không.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Nếu hắn là người tài.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Lại còn hăng nữa chứ. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Hồn nhiên đến đáng thương.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Cô gái bảo: Không. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.