Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Hai là bạn viết cái chuyện này. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Em chỉ thích những anh nho chín. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.
Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.
Mà đời người thì có mấy đâu. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Mất chứ không phải biến mất. Hoặc: Môn này không phải học.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.