Trong hai người đàn ông này, người nào là Giám đốc Điều hành và người nào là nhân viên tạp vụ? Đương nhiên, thật là thú vị khi nhận được thiếp chúc mừng sinh nhật hoặc kỳ nghỉ. Khi ông Santos tiếp tục hát bài ca ngợi, tôi lén nhìn Gunter.
Đó không phải là một trò đùa. Tuy nhiên, chỉ nên nói với cô ấy, Harley, mình gọi điện sau giờ làm việc vì mình không muốn cậu mất thời gian nghe điện thoại chỉ vì việc này và đừng quá lan man. Tôi hạnh phúc và hiểu biết nhiều hơn.
Khi tôi đang đi xe đạp vào một buổi sáng Chủ Nhật, một người chăn cừu người Đức quyết định giải trí bằng cách đuổi theo tôi. MẸO NHỎ #71 Hãy trả lời giống như người đang có mặt ở văn phòng khi bạn đi vắng Bạn hắng giọng, vuốt lại tóc, và lo lắng nói nhỏ với cô lễ tân Cảm ơn cô.
Đồng nghiệp của bạn tham dự một cuộc họp về bán hàng trong tuần này ư? Hãy nói, Carl này, hy vọng cuộc họp của bạn sẽ diễn ra tốt đẹp và ít nhất bạn sẽ có đôi chút thời gian để giải trí. Bạn cầu nguyện có một ngôi nhà gần đó để nhờ giúp đỡ. Và người sau nữa, người sau nữa.
Vị trí đối xứng ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện hơn bạn tưởng rất nhiều. Lần sau, khi nhận được thư gửi trực tiếp từ một vài nhân vật nổi tiếng như Publishers Clearinghouse, bạn sẽ thấy phần văn bản bằng mực đen, nhưng chữ ký bằng mực xanh. Rồi cô ấy tiếp tục với câu hỏi của mình mà không hề ngượng ngập.
Tôi hỏi mẹ cô bé, Con gái chị tên là gì? Nhà xuất bản gửi cho tôi mười cuốn. Nhưng một người thì thành đạt, còn người kia thì không.
Nếu không có chỗ ngồi nào cao hơn, chẳng hạn như trong phòng họp của giám đốc, thì đây là một mẹo mà một nhà đám phán hàng đầu đã dạy tôi. Một người sống trên tấm trần kính[1] nơi chỉ dành cho những người thành đạt. Trời mát mẻ và sảng khoái, nhiệt độ là hai mốt độ, độ ẩm bằng không và bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Nó tạo cho con người ý thức để thay đổi một câu liền mạch những biệt danh. Đừng vội phân tích điều đó một cách ngu ngốc nếu người cùng ôm bắt đầu vỗ vào lưng bạn. Anh ấy xoay chiếc ghế của anh ấy và chỉ cho tôi là anh ấy đã quay nó đến mức cao nhất.
Vị giáo sư vuốt chòm râu của mình, nhìn chằm chằm vào bạn, và hỏi lại câu hỏi trên bằng ánh mắt. Khi anh ta đi dạo về, tôi hỏi anh ta hàng chục điều vớ vẩn, bất kể điều gì tôi nghĩ ra. Tôi nói là đã đến rồi và chúng tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay JFK.
Mọi người sẽ thích hơn, ngoại trừ những chuyên gia ngữ pháp. Vài phút sau, Người hỏi xong lại quên hỏi lại, Từ nhà bạn đến cơ quan bao lâu? Nhưng trên thực tế, anh ta có vẻ đầy tự hào khi kể lại câu chuyện này với các bạn của mình.