Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Với họ, viết không có tị ti nào là học. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Thôi thì tôi im lặng.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Không gì tự nhiên sinh ra. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.
Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.