Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Bạn ghét sự đợi chờ. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Như thể kéo một con vích lên bờ. Dù chỉ là một nhân vật.
Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.
Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.