Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Họ còn bất lực hơn nữa.
Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Cô gái bảo: Vô duyên. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Ông Diểu tức giận giương súng. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.