Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm của tình thương. Rheinhardt "Nã Phá Luân và Eugénie: bi hài kịch của một đế chính" trả lời câu hỏi đó: Anh Emile săn sóc đủ mọi bề.
Chúng ta bây giờ cần lời khuyên đó lắm. Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn. Ngày nào cũng như vậy.
Nhưng tôi không trách ông đâu. Bà ta hé mở cánh cửa rộng thêm chút nữa rồi nhìn chúng tôi từ đầu tới chân, với một vẻ nghi ngờ. Vậy muốn cho người khác theo ý kiến mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ ba sau này: "Khi bạn lầm lỡ, hãy vui lòng nhận lỗi ngay đi".
Bức thư ấy, tôi chép lại đây. Một vị mục sư nổi danh ở Huê Kỳ, ông Lyman Abbott, khi nhận chức, phải đăng đàn thuyết pháp tỏ ý ai điếu và ca tụng công đức vị mục sư tiền nhiệm mà hồi sanh tiền vốn có tài hùng biện. "Biết chăm chú nghe; và khuyến khích người khác nói tới họ".
Ông Nicholas Murray Putler, giám đốc trường Đại học Columbia nói vầy: "Dù kẻ đó học hành tới bực nào nữa thì cũng vẫn là thiếu giáo dục". Không ai hiểu rõ sự xác đáng của những lời nói đó bằng John D. Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm.
Rồi lại không tiếc lời cám ơn. Nếu không, sẽ mau quên lắm. "Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mỉm cười với nhà tôi.
Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình. Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền. Bà mục sư có thể nói như vậy được.
Đó cũng là thuật mà Nga hoàng Catherine dùng Bà trị vì một đế quốc lớn nhất thế giới từ cổ tới kim, có quyền sinh sát cả triệu thần dân, và cầm quyền một cách độc ác và độc đoán, làm phí biết bao sinh mạng trong những chiến tranh vô ích và đem bắn cả trăm kẻ thù, không thương hại chút chi hết. Vì tôi thấy ông có những đức tính đó, cho nên tôi mới dám xin ông giúp cho tôi một việc là cậy ông sửa lại đơn hàng. Triết gia John Dewey nói: thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã.
hôm qua chứng khoán xuống giá. Và sự khéo léo của ông được thưởng như sau này: Một lúc sau, ông hội trưởng hỏi tôi: "à! Ông lại thăm tôi có chuyện chi?". Vì vậy mà gây được mỹ cảm rất dễ dàng.
Thượng đế hình như cũng ghét bỏ chúng ta và tôi không còn một mầm hy vọng nào hết!". Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức. Xin bạn nghe chính ông Franklin kể chuyện lại: "Tôi nghe người ta nói rằng trong tủ sách ông ta có quyển sách rất hiếm, quý, tôi bèn viết cho ông vài hàng tỏ ý ước ao được đọc cuốn ấy lắm và xin ông làm ơn cho mượn trong vài ngày.