Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi. Và Chaplin không thành công cho tới khi ông đóng vai hề theo ý ông. "Ngày hôm nay là ngày Thượng Đế ban cho ta.
Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà. La Rochefoucould nói: "Kẻ thù của ta xét ta đúng hơn tự ta xét ta". Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước.
Bấy giờ chúng tôi hết thảy 88 người ở trong chiếc tiềm thuỷ đĩnh Baya SS. Vậy tôi có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên. Trời đã thưởng công tôi! .
Ta đã là kẻ thù lớn nhất của ta, là nguyên nhân cái mạt vận của ta". "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu". Một buổi chiều, ngồi trước lò sưởi, củi nổ lách tách, tôi hỏi có bao giờ bà bị lo lắng quấy nhiễu không thì bà đáp: "Quấy nhiễu mà thôi ư? Nó đã gần làm hại đời tôi nữa kia.
Bà té, đầu gối chảy máu và sái cổ tay. Nếu bạn không ngủ được thì bắt chước ông Samuel Untermeyer: ngồi dậy đọc sách hoặc làm việc cho tới khi buồn ngủ. Nhưng tôi không trốn đâu được hết.
Trong những lúc cắm đầu cắm cổ làm việc hàng ngày như con trâu kéo cầy, thì phần đông chúng ta không thấy sao hết. Bạn có muốn biết cách kiếm tiền ở thị trường chứng khoán không? Có ư? Thì cả triệu người khác cũng muốn như bạn và nếu tôi chỉ được cách ấy, cuốn sách này sẽ bán với một gía phi thường. Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.
Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi. Nếu tài khéo của tôi vào hạng bình thì trong 5 năm đầu tôi hy vọng kiếm được bao nhiêu? Mà hễ rán sống trong hai thời gian thì ta sẽ làm hai cho tinh thần và thể chất của ta liền.
Vậy muốn diệt nỗi lo trước khi nó diệt ta, theo quy tắc thứ ba này: Tôi xin thú cùng anh là tôi rất hổ thẹn, vì đến khi sợ chết mới học được cách sống". Biết nhận một tình thế đã xảy ra là bước được bước đầu để thắng nổi những kết quả của bất kỳ tai hoạ nào".
Mà tiền giắt lưng thì ít, tiêu gần cạn rồi. Các bà cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng. Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh.
(Bạn cho tôi nói quá ư? Xin bạn cứ hỏi vị y sĩ thường chữa cho bạn thì biết). Đối với người thường tu niệm, đó là một cách hiệu nghiệm nhất, tự nhiên nhất để tâm hồn được yên tĩnh, thần kinh được nghỉ ngơi. Tôi rán bắt chước mà không được.