Eve Sweet

Anh nhân viên bắt gặp cô bạn học từng bắt nạt mình trộm đồ ở cửa hàng tiện lợi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.

    Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.

    Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…

    Bạn không thích sự không nhất quán này. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Tác phẩm Bật dậy nào.

    Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Ta cõng nàng đi trên sóng.

    Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.

    Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.

    Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Trước thì tháng gặp một hai lần.

    Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.

    Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap