Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Lát sau, thằng em đi vào. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Để sống cho xong đời. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Bởi cô ta làm giáo viên.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Và thế là đời sống lãng phí. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.
Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Chẳng có gì đáng bực cả. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.
Đừng lỡ nhiều là được. Rồi đau và chấp nhận đau. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.