Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời.
Đó gọi là biết chơi. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.
Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Ông viết tất cả, không sửa chữa. Chạy đi mua thì không có hứng.
Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.