"Những nỗi bực mình nhỏ nhặt của ta cũng vậy. Bà còn viết một tiểu thuyết nhan đề là: Lỗi tại ai? Trong đó bà tả ông như một con quỷ còn bà thì như một người chịu cực hình vậy. Trước hết, bạn thấy mình tập được một phương pháp giáo dục vừa lý thú vừa quý vô giá.
Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết. Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng. Tôi đã thấu cái cảnh vào hàng cơm chỉ gọi món ăm rẻ tiền nhất và đêm ngủ thì gấp quần lại, để xuống dưới nệm, nằm đè lên cho nó có nếp, vì không tiến mướn ủi!.
Có thể vì ông trả lương họ quá ít và bắt họ làm nhiều quá. Tôi đã thí nghiệm phương pháp ấy, thiệt hiệu nghiệm. Đã có Ngài lo rồi thì mọi sự hoàn thiện hết.
Trên chiếc tàu đó, ông thấy người thuyền trưởng, đứng ở cầu thang, chỉ nhấn vào một cái nút mà làm chạy một cái máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chính trong tàu, không cho phần này thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng không đắm tàu được. Ông ta lại hỏi đến những thư chưa đáp. Mới rồi anh ta nói với tôi: "Bây giờ tôi nhận thấy rằng tôi đã theo đúng phương pháp ấy mà không hay.
Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale đã nói rằng, thiên hạ đã lầm khi bảo một người như ông, làm giáo sư tại bốn trường Đại học và viết một cuốn sách nổi danh, tất phải có "bộ óc dị thường". Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi.
Hawkes, hồi sinh tiền, khoảng 20 năm về trước, làm trưởng khoa Đại học Columbia. Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng. Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập.
Trong năm người thì bốn người có thể không có gì khác thường hết. Cuốn này dày 215 trang, bảo ta biết phần rủi của ta trong đủ các môn cờ bạc và cũng bảo ta phải biết phần rủi tính theo một cách khoa học về hàng chục ngành hoạt động khác nhau nữa. Người giữ ngục vốn quý mến ông, khi đưa cho ông chén thuốc độc, y nói: "Sự thế đã vậy, xin ông rán vui vẻ coi thường nó đi".
Có người khuyên một cô học sinh của tôi nên viết văn vì cô ta có một số dụng ngữ khá lớn. Hai người thỉnh thoảng lại đổi máy lẫn nhau để xem ai được nhiều bù loong. Triết gia Trung Quốc có nói: "Nhận chân sự chẳng may nhất đã xảy ra là tìm được sự bình tĩnh chân thiệt trong tâm hồn rồi".
Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người. Cỏ xanh trong vườn cũng vậy. Little mà xin người khác chỉ trích ta một cách ngay thẳng, có ích, ngõ hầu ta được dịp tu thân.
Bà đã biết nhìn qua song sắt nhà tù và bà đã biết ngắm sao lóng lánh trên trời. Chắc các bạn muốn biết thêm một người khác đã áp dụng định thức thần diệu của H. Vậy mà hồi trước có lần ông tính giải nghệ, chịu nhận là thất bại, cho đến khi ông phân tích được nỗi khó khăn thẳng tiến trên đường thành công.