Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
Vậy mà tôi đang viết. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Bà già vục đầu vào thùng rác. Tóm lại là không được bi quan.
Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.
Rồi, tôi phải tập chứ. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.