Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Không phải điệu cười chua chát. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Cháu nói thế không đúng. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.
Sao lại xé sách hở con. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.