Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.
Chính trị là một cuộc chiến. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Chả biết đường nào mà lần.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Mỗi con người trong Loài Người.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Hồn nhiên đến đáng sợ. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.