Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Những cái tát của cát.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Độ này, bố hay nhường. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.
Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.