Nhưng không phải sở thích. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được.
Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Rõ ràng phải đi trình báo.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.