Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Chuyển sang máy mát xa. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.
Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.