Nếu như bị chi phối bởi danh tiếng lẫy lừng của họ, thì bạn sẽ thất bại ngay! Họ cũng là con người như chúng ta. Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt. Tôi đọc rất nhiều các bài diễn văn.
Nào bây giờ thì hãy trở lại Những phương pháp vàng của chúng ta. Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa. Remember? Remember you vowed.
Tôi không phải là một chuyên gia về hoa, cũng không phải kiến trúc sư thiết kế, nhưng tôi có thể thuật lại cho các bạn nghe vài điều về cách bố trí gian phòng quay hình của chương trình Larry King Live trên đài CNN của tôi. Khi bạn trình bày một bài diễn văn trước công chúng, sự cô đọng và ngắn gọn sẽ được mọi người hoan nghênh. Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo.
Một lần Danny Kaye tham dự chương trình của tôi phát qua làn sóng radio. Mùa hè năm nay còn oi bức hơn năm ngoái. Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng.
Tôi đứng cạnh quan tài đóng chặt của người bạn thân yêu, cảm nhận rõ giây phút chia ly đau đớn. Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng. Vấn đề mấu chốt kế tiếp là, như tôi đã đề cập, bạn phải chăm chú lắng nghe.
Chẳng hạn như là: Trời hôm nay đẹp quá nhỉ? Anh có dự định đi đâu không? Chỉ cần một chút linh hoạt thì bạn sẽ thấy có rất nhiều cách bắt chuyện. Sam đứng trên sân khấu nhưng người ta có cảm tưởng như anh đang ngồi trên hàng ghế khán giả vậy. Đôi lúc bạn tiếp xúc với người giàu có và nổi tiếng, thì việc của bạn lúc ấy không phải là đứng đó để run hay hồi hộp.
Kết quả là: Bài tường thuật trực tiếp kỳ quái nhất được mọi người thông cảm và tán thưởng nhiệt liệt. Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn. Tôi phải làm gì? Một danh sách dày đặc câu hỏi đành xếp xó.
Ông bà Andrew trước đây sống ở Ý, sinh ra từ đầu thế kỷ 20 thời mà phương tiện đi lại còn là những cỗ xe ngựa. Nhưng trong chương trình trò chuyện này thì anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái. Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy.
Nhưng cậu con trai ấy là một tay ăn chơi lêu lổng và chẳng có ý muốn học hành gì cả. Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện. Hãy bắt chước phong cách của tổng thống Coolidge: lời ít ý nhiều.
Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau. Nhưng có những đề tài bạn nên tránh đi. Vị khách té cái rầm ngay giữa phòng thu, bởi ông là một linh mục Catholic.