Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Người bảo đời là bể khổ. Dẫu không phải không có lúc buồn. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Thế đã là tốt lắm rồi. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Không biết thanh minh thế nào. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.