Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.
Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Chẳng ai thua thiệt cả.
Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.