Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?. Sống là gì nếu không có khoái cảm.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Chỉ có con mèo không ngược.
Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.