Ông George Rona đến chỗ hẹn và được nhận vào làm. Tới chuyện của ông H. Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi.
Tự nhắc đi nhắc lại: "Sự bình tĩnh trong tâm hồn, hạnh phúc, sức khoẻ của tôi và có lẽ cả lợi tức của tôi nữa, một phần lớn sẽ do tôi áp dụng hay không chân lý cũ kỹ nhưng vĩnh viễn hiển nhiên dạy trong cuốn này". Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi. Ông khoảng lục tuần mà các hãng bảo hiểm nhân mạng tính rằng trung bình chúng ta còn được sống khoảng 2/3 thời gian từ bây giờ cho đến khi ta còn 80 tuổi.
Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi. Và đuổi người người đànbà không nhà ấy ra cửa. Năm 1942, ông đang ở Trung Hoa khi quân Nhật chiếm Thượng Hải.
Khi theo các buổi học, tôi đã ghi được những quan điểm sau đây và xin đem cống hiến các bà nội trợ: Anh ta vẫn không sao ngủ được, không sao thấy buồn ngủ như xưa. Ông viết: "Tôi bảo ba người làm những trắc nghiệm để xem ám thị về tinh thần ảnh hưởng tới thế lực họ ra sao.
Emerson viết trong thiên tuỳ bút Tự tín rằng: "Trong sự giáo dục của một người, có một thời gian người đó nhận thấy rằng ganh tị là ngu, bắt chước là tự tử, rằng phận mình sao thì phải chịu vậy, rằng trong vũ trụ mênh mông đầy thức ăn này: người đó phải vất vả cày miếng đất trời đã cho mình thì mình mới có được hột lúa ăn. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất. Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây".
Hoá công cho ta nhịn uống, nhịn ăn được lâu hơn là nhịn ngủ. Những y sĩ tài giỏi nhất trong nước, tức là các bác sĩ ở dưỡng đường Mayo đều nói rằng cô sẽ chết. Tôi tưởng mình đã biết hết các mánh khoé và đầu cơ thì sẽ lời, vậy mà rồi lỗ, không còn một xu.
Tôi đã học được phương pháp giữ cho khỏi ưu tư. Nhưng không cần phải là một giáo sư đại học mới nhận thấy và thi hành cái chân lý ấy đâu. Khi không có việc gì làm thì óc ta như trống rỗng.
Thực tai hại! Tôi biết vậy và sợ nhà tôi cũng biết vậy, nên khi lỡ ở đám đông tôi rán vui vẻ. Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh. Chúng ta phí đời chúng ta quá.
Hết lo thì thôi tôi cũng hết mệt, ăn được và lên cân. Ông theo lớp giảng của tôi. Tôi có tỏ ý nghĩ đó với ông Levis E.
Bà đã biết nhìn qua song sắt nhà tù và bà đã biết ngắm sao lóng lánh trên trời. Trái tim của bạn cũng thông minh, chẳng kém gì quân lực Hoa Kỳ. Không đủ lực để sống theo mình "nguyên nhân sâu kín của các chứng bệnh thần kinh".