Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Hoặc tôi chuyển lớp. Không phải là rứt tung. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.
Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.