Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Bạn cần làm việc, cần vận động. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Nhà văn nhắm mắt lại.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Để chỉ ra chúng ta đều khổ.
Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.