Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Sợ không trả được? Không phải.
Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.