Bạn không phải là một Coolidge, một Mc. "Trong khi tôi nói, ông S. Ông đáp: "Nai lưng ra mà làm việc".
Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Họ hành động, suy nghĩ theo tình cảm, thành kiến, lòng một mỗi lửa, mà lòng kiêu căng của con người ta một kho thuốc súng, gặp nhau tất bùng nổ, gieo tai hại vô cùng. Chính đảng Cộng hòa cũng phản kháng, đòi Ngài từ chức.
"Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?". Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó. Ông nói trong một bức thư: "Tôi đã nhận thấy rằng muốn cho tội nhân hợp tác với và trở lại con đường lương thiện thì khen những sự gắng sức của họ, có hiệu quả hơn là rầy, phạt họ".
Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông. Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. Chúng tôi được hân hạnh ông chiếu cố tới trong 14 năm nay.
Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền. Từ sáng dậy tới khi đi làm, tôi ít khi nói với nhà tôi quá 12 tiếng. Trong 4 năm, ông dò xét đời sống giữa vợ chồng của 200 người, 100 người đàn ông và 100 người đàn bà.
Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết. Khi tên Booth hạ sát ông bằng một viên đạn, ông không hay rằng người ta mới bắn ông, nhưng trong 23 năm trời, gần như mỗi ngày, ông được nếm "những trái cây chua chát của một duyên nợ đau khổ" như lời ông Herdon, người bạn ông đã nói. Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi.
Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả. Năm mươi năm trước, một đứa nhỏ 10 tuổi làm việc trong một xưởng ở Naples. Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết.
Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông. Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này.
Mới rồi, tôi gởi một tờ phỏng vấn có nhiều câu hỏi cho 1. Và chị xứng đáng thiệt. Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó.
Tôi muốn hỏi ý kiến anh. Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này". Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!".