Đúng như ông Algamish dự đoán. Ông vô cùng xúc động và không cầm được nước mắt. Điều này không những tạo điều kiện cho họ trở nên giàu có, mà qua đó tôi có thể kiếm thêm nhiều vàng cho mình.
Một buổi chiều nọ, người nông dân nghe con bò đực phàn nàn với con lừa về công việc nặng nhọc của mình: Người vay tiền cho biết là từ mười đồng đầu tiên, đến lúc đó người nông dân đã có được ba mươi đồng rưỡi, bao gồm cả vốn lẫn lãi. Tôi thường mang những bó thảm lớn, loại đẹp nhất theo ông chủ đến nhà Nomasir để bán cho ông ấy.
Đối với họ, cuộc sống không có niềm hy vọng. Ta sẽ nói cho cháu nghe những điều cháu đang muốn biết. Bởi vì, một mặt nào đó, chính ông đã góp phần khích lệ, động viên Arad Gula, cũng như ông ấy đã nhiều lần động viên, khích lệ ông.
Để được một ngôi nhà khang trang, một cuộc sống ấm no, thì ta không thể không làm việc. - Thì sau một thời gian cái giỏ sẽ đựng đầy trứng. - Họ cũng đẹp đẽ, mạnh khỏe như chúng ta.
Chị tôi không nhận thấy rằng, anh ấy chẳng bao giờ có khả năng trở thành một thương gia thành công. Vài ngày sau vào một buổi chiều, Rodan do dự bước vào cửa hàng của Mathon, một người cho vay vàng, buôn bán nữ trang và các loại vải vóc quý. Đây là toán quân được các đoàn lữ hành trả tiền để bảo vệ cho họ.
Như vậy so với lúc cha bắt đầu tạo dựng sự nghiệp, con đã thuận lợi hơn cha rất nhiều. - Ông chủ lâm vào cảnh khủng hoảng rồi. - Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa.
Vậy bây giờ chúng ta hãy thảo luận đến các công việc kinh doanh, buôn bán xem sao. - Vậy thì bây giờ cậu hãy chứng minh điều đó đi. - Anh cho rằng, ý chí mạnh mẽ có thể giúp ta nâng bổng một vật nặng mà ngay cả con lạc đà cũng không thể mang nổi ư? Theo tôi, sức mạnh ý chí không gì khác hơn là theo đuổi đến cùng mục tiêu công việc của mình.
"Thà thừa một thận trọng nhỏ còn hơn phải gánh chịu một điều ân hận lớn về sau". Cậu hãy yên tâm lấy hai con lạc đà này và trốn khỏi đây mau. Vào một ngày kia, người chủ nô lệ, vốn từ lâu đã trở thành người bạn thân thiết của con, đến gặp con và nói rằng:
Cuộc thương lượng kết thúc, tôi gọi những người nô lệ mang đuốc đến để đếm bầy cừu, vì theo người nông dân, số lượng cả bầy cừu lên tới chín trăm con. Vì thế, họ nói rằng sẽ nhất quyết tham gia và nắm chắc phần thắng trong tay. Có thể nói, từ trước đến nay ở Babylon chưa có loại thảm nào đẹp như thế cả.
Nhưng tôi đã nhanh trí đề nghị với ông ấy: Số tiền tôi kiếm được nhờ cây đàn lia này cũng nhanh chóng bay đi hết. - Arkad à! Sao anh luôn may mắn hơn chúng tôi thế? Anh đã trở thành một người giàu nhất ở thành Babylon, còn chúng tôi vẫn phải vật lộn hàng ngày với cuộc sống nghèo khổ.