Bà bắt đầu lần giở lại ký ức xưa cũ của mình, từ hai ngàn năm về trước, đi từ từng năm từng năm một được lưu trữ trong từng sớ gỗ trong cái thân hình khổng lồ của mình. Sao mà hai người lại gặp được nhau sau ngần ấy năm biệt tích nhỉ? Thật là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Giấc mơ làm chàng vui sướng biết bao!
Giọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm. Tuy nhiên hôm nay ta sẽ đưa ra một thử thách khác còn khó khăn hơn nhiều. Gia đình tôi mấy đời đều nghèo khó, rất nhiều đêm chúng tôi đã đi ngủ với cái bụng trống không, đói cồn cào.
Ngươi mất hai ngày mới đến được đây nhưng giờ thì ngươi chỉ còn có một đêm để trở về thôi. Và chàng bằng lòng với những gì mình đã làm. Tôi không thuộc loại người thích sự an nhàn.
Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện này vì nó đã giúp ích cho chính bản thân tôi. - Ta không phải là một hòn đá biết nói. Giờ anh có nên tiếp tục ở lại nữa hay không? Ý nghĩ bỏ cuộc bắt đầu nhen nhúm trong đầu Nott.
Tất cả, tất cả chết dần ngoại trừ mấy trăm hạt rơi trên vài mét vuông đất tươi tốt, đầy nước, không có đá và đủ sáng của Sid. - Và điều quan trọng hơn cả là chính anh không hề mong rằng mình sẽ tình cờ tìm ra cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận cho mình. Tuy nhiên cách dễ dàng nhất để xua tan sự hoài nghi vào lúc đó là hãy tự nhủ rằng: "Điều đó là không đúng.
- Đó cũng chính là điều tôi đang suy nghĩ đấy, anh bạn thân mến ạ. Chắc cậu không biết lý do tại sao phải không? Lúc đó, một người chú của cha tôi vừa mới qua đời nhưng ông ấy lại không có con cái gì cả. Chàng liền xuống ngựa, quỳ xuống và kính cẩn lên tiếng:
Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc. Giọng hát của chúng sẽ giúp hút bớt nước trong hồ vào ban đêm. Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Và Nott không thể nào chịu đựng nổi cảm giác đó. Nếu ngươi đánh thức chúng dậy thì đêm nay chúng sẽ không ca hát nữa. Giọng hát của chúng sẽ giúp hút bớt nước trong hồ vào ban đêm.
Cảnh hồ trông tuyệt đẹp. Đó là một giọng cười nửa vui tươi nửa chế giễu. Dù cho khu rừng Mê Hoặc là vô cùng rộng lớn nhưng ta muốn tìm ra nó, ta biết những người có thể giúp được ta.
Nott phóng ngựa như điên suốt đêm thứ bảy về hướng khu rừng hoàng gia để kịp nhổ Cây Bốn Lá thần kỳ trước Merlin. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên: - Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông lại cho lát nền khu gạch?