Tôi nghĩ thà mình làm chủ được những gì đã xảy ra còn hơn là ngồi chờ rắc rối xảy đến. bạn tranh tài với các vận động viên nước khác. Và điều đó tạo cho tôi một tính tự tin và khả năng luân chuyển đó đây.
chuyện xui rủi vẫn xảy ra đấy chứ - xe của tôi bị chết máy, ti vi mất hình – nhưng tôi hầu như chả còn để ý đến chuyện vặt vãnh này nữa. người không may mắn cứ miên man nghĩ về vận rủi của mình từng trải qua, họ thậm chí còn cảm thấy xui xẻo và buồn rầu hơn. tôi đã tống quách chiếc xe đi”.
Như sau này Buffett bình luận: “chắc chắn điều may mắn nhất đối với tôi là bị đuổi khỏi Harvard”. họ hướng cơ thể mình về phía người tiếp chuyện, không khoanh tay, không bắt chân và có những cử chỉ liên quan tới hai bàn tay xòe rộng ra. Tôi cảm thấy mình kiểm soát hoàn toàn.
Hãy nhìn thế giới bằng con mắt trẻ thơ, không trông chờ và không thành kiến – xem có những gì ở đó hơn là mong đợi ở đó phải có điều mình muốn. hãy lập danh sách đó càng dài càng tốt. năm ngoái tôi cũng nộp đơn, nhưng lúc đó tôi cảm thấy xui xẻo, còn đoạn băng video và đơn xin việc thật tệ hại.
có lẽ Susan cũng siêu linh không kém, nhưng cô lại sử dụng khả năng của mình theo cách mang tính hủy hoại, luôn tự mắc vào những biến cố gây phương hại cho mình. không lâu sau đó, tôi quyết định tiến hành nghiên cứu sơ khởi về đề tài này. tôi vừa lưu xong thì bất ngờ máy vi tính bị treo.
và, bước đầu tiên để áp dụng kỹ thuật đó vào cuộc sống của bạn là hãy cố tìm hiểu kỹ những điều đơn giản, những giả thiết vô cùng công hiệu nằm ẩn sâu đằng sau chúng. Tôi dùng nó như một loại chuông báo động để rút lui hay tiến tới. hoặc có lẽ bạn không phải vội và khi cô bạn giới thiệu mình với một anh chàng, và vì vậy cả ba người có dịp uống cà phê.
Khi ấy là mùa đông, trời đang đổ tuyết và tôi đang làm việc trên mái nhà thì phát hiện nó có một lồng cầu thang rộng chừng 6 mét vuông. Khi tôi hỏi cô niềm mong chờ tương lai của cô bị ảnh hưởng bởi những may mắn xảy đến trong đời cô như thế nào, cô trả lời: “tôi bảo đảm rằng cứ hễ điều tốt xảy ra là y như rằng điều xấu sẽ theo sau. Tôi cảm thấy mình kiểm soát hoàn toàn.
Nghĩ đến những loại câu hỏi có thể được đưa ra, và tưởng tượng mình rất tự tin và đĩnh đạc trả lời hết. Tôi bắt đâu viết cuốn này cách đây một năm rưỡi, nhưng cả năm qua vẫn không tiến triển được, bởi vì dù tôi có muốn thì hy vọng tìm được cho nó một nhà xuất bản chỉ là hy vọng hãy huyền. tiếp theo, mọi người được đưa cho một cây bút chì khác và được yêu cầu viết ra những gì họ nhớ từ hai đoạn văn trên.
Tôi không thúc ép họ gì hết. hãy xác định là mình phải nắm quyền kiểm soát vận rủi chứ không phải là nạn nhân của nó. khi tôi đăng ký phòng, người tiếp tân đằng sau quầy cầu tôi xuất trình thẻ tín dụng để thanh toán tiền phòng.
Cho dù bạn quyết định làm gì, ít nhất bạn cũng lắng nghe tiếng nói bên trong mình cái đã. đôi khi bài học chỉ là mình có thể sống không cần thứ mà mình nghĩ là vô cùng quan trọng. Sau đó hai nhóm cùng lúc được giao một nhiệm vụ y hệt như nhau – nhấn nút ngay khi đèn bật sáng.