Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Bạn lại muốn lưu lại. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Mai đi học về phải cạo râu. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.