Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó. Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục. Làm sao rút bớt được phần may rủi? Xin bạn đọc tiếp những hàng dưới đây, trong đó tôi đem hết những điều hiểu biết ra khuyên bạn.
Lời đó bây giờ cũng vẫn đúng như 18 thế kỷ trước, khi Marc Aurele viết, lần đầu tiên trong cuốn Trầm tư của ngài: "Tinh thần ta ra sao thì đời ta như vậy". Lại có hôm ông bỏ việc khiến ông già rất bực mình và xấu hổ với bọn làm công vì có đứa con biếng nhác đến vậy. Đó là ý kiến của ông Franklin I.
Một người khuyên tôi trước khi ngủ, tập trung tư tưởng vào đồng hồ báo thức. Ông đọc sách và ham mê những áng văn hay. Lúc đó, óc bạn như một cái máy quay thả cửa, quay tít mù, khiến cho những bộ phận chỗng đỡ có thể bị cháy hoặc tan tành ra từng mảnh.
Quân đội của đại tướng Lee ở trong đồn, đói, rách, bị đánh bại. Với tên chính thức là Lớp thần kinh thực hành, lớp học này được lập nên để chữa những người bứt rứt về nhiều chuyện đến nỗi hoá điên. Và anh thi đua với một bạn thợ máy ngồi bên.
Cô Edith Cavell bị buộc tội chưa chấp, chạy chữa và nuôi tại nhà cô ở Bruxelles một số quân nhân Anh, Pháp và giúp họ trốn sang Hoà lan. Xem thế đủ biết không phải họ hoảng loạn vì bom đạn mà chính người ta đặt họ vào một nghề trái với sở thích và tài năng. Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve.
Tại đó tôi trồng vài chục gốc cây. Lễ Giáng sinh càng tới gần, tôi càng thấy buồn tẻ. Trong nhiều châu thành dân số hai vạn trở lên, có những hội chuyên môn nghiên cứu để đem sự thịnh vượng cho gia đình.
Nó nói "đổ nước như vậy để cho cỏ rác trong đầu óc tôi khỏi khô". Nếu vậy thì ông nhạc tôi là một tín đồ cao thượng của đạo ấy rồi. Tuy vậy, người vẫn rạc đi.
Nếu bạn không biết cầu nguyện, thì bạn đọc đoạn kinh diễm lệ và cảm hứng này mà Thánh Francis viết cách đây 700 năm: "Kính lạy Chúa, xin Chúa dùng con trong công việc Hòa bình của Chúa. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề. Nhưng bạn lập ngân sách ra sao? Như tôi đã nói, trước hết chúng ta phải ghi đủ những chi tiêu, rồi đi hỏi ý kiến những nhà chuyên môn.
Tuy nhiên, cơ quan quan trọng nhất vẫn là mắt. Nhờ có nó tôi sẽ tránh được hai nạn này là: hấp tấp và do dự. Những lời khuyên này của giáo sư Harry Vexter Kitson ở Đại học đường Columbia, một nhà chuyên môn bực nhất về môn đó:
Nếu bạn học cách nghỉ ngơi của nó thì có lẽ cũng tránh được những bịnh ấy. Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu". Tóm lại, tôi nhận thấy rằng họ mua chuốc hầu hết những nổi khổ sở của họ vì đã định sai những vật trên đời và đã "mua hớ những chiếc còi".